Nguyên Thạch

Bìm Bịp kêu chiều

Vội lên em,mặc áo dài đi lễ.
Kẻo ngoài hiên nắng trĩu ánh hạ vàng.
Có ai kia buồn làm người đứng đợi.
Tà thiên thư tô điểm lễ giáo đường.
Tôi thằng ngốc ngu ngơ tên ngoại đạo.
Thường đứng đây nhìn lén dáng ai về.
Em trong gió nhẹ thơm mùi hoa Lý.
Tỏa hương bay dài mượt mái tóc thề.
Bên góc phố thu về rơi vàng lá.
Mỗi chiếc bàng nhặt vội viết vần thơ.
Ép trang sách chùm hoa Bằng Lăng nhớ.
Hái mồng tơi nặn mực vẽ chữ chờ.
...
Ngày cưới mẹ Ba trồng cây Bằng Lăng trước ngõ.
Nó lớn theo ngày bé ra đời.
Bằng Lăng xõa dầy cho bóng mát.
Cũng như em dào dạt dáng thiên thần.
Tôi khách lạ về đây trú trọ.
Trai miền quê lên tỉnh vóc thằng Mường.
Nghe lạ lắm tiếng vang lời kinh thánh.
Nên dấu thân lẳng lặng góc giáo đường.
Em nét ngọc thiên thần kiêu sa quá.
Đêm đêm dài tôi vẽ dáng yêu thương.
Chiều tan lễ,lối về em chợt thấy.
Thoáng ưu tư.
Tên ấy nét lạ thường.
Mùa học đó dở dang tôi thi rớt.
Ngày ra đi bọc rác một đống thơ.
Cũng lấp ló giáo đường chờ đi lễ.
Tôi tặng em bịch rác trước nhà thờ.
Tiếng Tổ Quốc đau thương nơi đất mẹ.
Thôi nguyện lòng quyết gìn giữ non sông.
Năm năm trở lại Bằng Lăng cũ.
Hoa tím bâng khuâng ngập cõi lòng.
Cô bé ngày xưa năm năn đợi.
Năm năm bàng rũ ủ mồng tơi.
Năm năm lá ngã màu mực tím.
Dáng ấy ngày xưa đi lấy chồng.
Một chiều thu rũ nơi hồ vắng.
Rung rủi dòng đời gợi niềm yêu.
Về đi em nhé chồng đang đợi.
Hoàng hôn Bìm Bịp tiếng gọi chiều.

Nguyên Thạch

Được bạn: vdn 11.10.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Bìm Bịp kêu chiều"